Thể loại
- Enough
Ver 1:
Dạo trên con đường nhỏ, hồi bé vẫn hay đi
Tấm thân tàn này đâu sợ ai lấy vì
Ta chỉ như cỏ cây khi
Bao nhiêu người là hoa thơm, trái ngọt, là gió là mây thì
Ta nhỏ bé giữa dòng đời này
Có mỉm cười bao nhiêu người hay?
Cuộc đời là vậy
Hoa thơm trái ngọt chi để ngắm và làm trò vui
Thân cỏ man dại ta hát ta ca cho hết ngày dài để ý làm gì :”ôi truyện cười thôi”
Họ đem lại ta câu chuyện phù phiếm
Cho ta đọc rồi lại quên đi
Mai gặp lại hỏi nhau tên gì
Mỗi người là 1 nhân vật chính trong bộ phim cuộc đời
Làm sao nhớ hết nhân vật phụ trong khi họ vẫn chưa thuộc lời
Vì cuộc sống là 1 vòng tròn nhưng cuộc đời thì không hẳn vậy
Cát bụi trở thành hoa thơm, thành cỏ dại rồi trở về lại cát bụi nếu chẳng may
Vậy sao không vui cho hết hôm nay vì ta đâu biết ngày mai
Đôi khi đầy tớ có thể ngồi đầu người khác mà đâu cần cày ải
Ver 2
Hồi nhỏ ta không có võ
thằng mập nó dí ta chạy vào nơi to vò
có tò mò khẽ đụng vò vẽ
có lẽ thằng mập chạy mất từ đó
Có võ mà là võ mồm
ta đeo thất đẳng
mở miệng là tụi nó hoảng hồn, ba chân bốn cẳng
Thứ ta thiếu là bản lĩnh
Thứ ta đã thiêu là bản tính
Ta đã đốt mất cái bảnG tính khi trốn nắng
vừa không cần chỉnh
Khoang! ta đã đỉnh!
Nhìn xuống lũ đần ngoài kia
vuốt bộ ria, vua của chúng mày yêu cầu rượu bia
Rồi vị vua rời khỏi chỗ ngồi
Ngày vẽn bức rèm phủ bụi ấy lên mà coi
Kẻ thấp hèn thì đang hạnh phúc
Còn trên cao chỉ có giá lạnh bủa vây mà thôi
Vuốt bộ ria, vua của không ai yêu điều thấm thía
(ngày nhìn thấy ánh mặt trời)
Vuốt bộ ria, vua của không ai yêu điều thấm thía
(ngày nhìn thấy ánh mặt trời)
Vuốt bộ ria, vua của không ai yêu điều thấm thía
(ngày nhìn thấy ánh mặt trời, mất một đời)
Ver 3
Còn ta..ta đang nhớ cái gì đây...
Nhớ những lần ta đã bị bao vây chỉ vì mẹ ta không muốn như vậy
Không muốn ta cứ mải chơi ham theo những trò phù phiếm mà vô bổ
Bà muốn ta chững chạc hơn chỉ vì cuộc sống này xô bồ
Tất cả mọi thứ bà thúc ép ta đều có kết quả là điều ngược lại
Dù bà đã mong ta sẽ thành công nhưng sự thực cũng là kẻ thất bại
Okei ta đâu có thích mọi thứ diễn ra như ( thế ) này
Nhưng mà cuộc sống khiến ta loay hoay
Có thể là vi
Ta chỉ là một diễn viên phụ xuất hiện bên người 1 chút rồi lại phải quay đi
Chắc tại cuộc sống hiếm khi giống y những gì mà ta đã từng nghĩ
Có lúc tưởng chừng ta là đạo diễn rồi đến phút cuối mới đủ nhận biết
Ta cũng chỉ là một kẻ điên ngay cả bác sĩ cũng khó nhận biết
Ta Phải làm sao khi đứng ở giữa cuộc đời
Ta như một thứ gì đó mà biết bao người không hề mong đợi
Để rồi giây phút bối rối tưởng như lạc lõng ở giữa căn phòng đang trống không
Ta đập đầu mong sao thoát khỏi cơn mộng
Nhưng thật nó vẫn là thật phải chấp nhận hết cho dù điều đó có là thứ mà ta đâu có trông
Nhóc rã rời rời bỏ nhân thời
Ngước nhìn lên chỉ còn ánh mặt trời
Chói sáng chói sáng hơn hôm qua
và ngày kia hạnh phúc tới có còn xa?
Phía bên đường còn sợi tóc vấn vươn
Em vươn đôi bàn tay gạt đi mất lẽ thường
Đối với em hiệc tại là đây và tâm tư chỉ cất nơi gió gặp mây - Facebook Twitter Google+ LinkedIn tumblr Pinterest
Bình luận 0